em nói cùng tôi
Em bảo rằng em bận tối ngày
Chả có mấy giờ thiết online
Không màng điện thoại, không tin nhắn
Chỉ biết lu bu việc hăng say
Em bảo rằng em rất kiệm lời
Không trò chuyện lắm, chẳng rong chơi
Em ít khi cười, hay lặng lẽ
Lắm buổi riêng tư một góc trời
Em bảo rằng em chẳng dám yêu
Một lần vỡ mộng đớn đau nhiều
Bây giờ em chẳng là em nữa
Cánh hoa tươi ngủ giữa mây chiều
Kẻ ngược người xuôi chẳng ngó nhìn
Gần nhau dăm bữa, khổ, mong manh
Chiếc lá vô tình rơi phải gió
Gió lại vô tình cuốn mông mênh
Có lần em cũng đã trách tôi
Trách tôi hờ hững chẳng chịu cười
Bao lần tôi gửi tin, rêu phủ
Em trách gì đây nữa em ơi?
Em bảo rằng em kệ mẹ đời
Không hờn không dỗi chả dư hơi
Em mấy thật tâm? Bao chẳng thật?
Hoặc diễn cho qua cuốn phim đời?
15.04.2020