bạc phận
Thân em sao lắm gian nan
Mất cha từ nhỏ lầm than với đời
Muốn nghe tiếng mẹ ầu ơi!
Tưởng rằng mẹ cất những lời ru con
Nhưng thân mẹ cũng héo mòn
Bao la trời đất không còn sức lay
Mẹ già bạo bệnh đoạ đày
Lời ru tắt nghẹn lệ đầy đắng môi
Tại sao em sinh ra đời
Không cho em được làm người như ai?
Sống không biết đến ngày mai
Xin đời bố thí em trai qua ngày
Nụ cười nước mắt chua cay
Cướp đi cả tuổi thơ ngây dại khờ
Mưu sinh lầm lũi bơ vơ
Tương lai tăm tối vật vờ đó đây
Tại ai trời nỡ đoạ đày
Thân tàn ma dại hình hài khổ thay?
Em thèm một bát cơm đầy
Một manh áo ấm những ngày gió đông
Thương em một kiếp long đong
Cầu mong thoát khỏi nỗi lòng đắng cay
Bao giờ trời đất đổi thay
Cho em được sống tháng ngày vinh quang?
VÕ QUANG HÂN
Đà Nẵng 05 - 07 - 2015