chốn cũ
Chốn Cũ
Vẫn nơi đây, anh chờ muôn năm cũ,
Đợi chờ em trong rét lạnh tái tê!
Những giấc mơ nơi hạnh phúc vỗ về,
Nhưng thực tại lại đớn đau trần trụi!
Em ở đâu? trong biển người muôn lối?
Xung quanh anh chỉ còn thấy buồn tênh!
Đường đời ơi! sao muôn lối gập ghềnh?
Anh thấy mình đã không còn lối thoát,
Lại nhớ em nụ cười ấy tươi xinh,
Góc công viên nhìn trai gái tự tình!
Trên ghế đá chiều rơi sương đọng lại
Lá ố vàng đang gọi gió xôn xao,
Hỡi người yêu, người của miền ký ức
Của ngày xưa, của hạnh phúc miên man!
Những ngày đó bao niềm yêu vô hạn
Anh và em chẳng còn biết thời gian,
Như thiêu thân theo cơn yêu bất tận
Chẳng một lần biết sầu khổ tương tư!
Những ngày ấy chỉ còn là quá khứ,
Đã chôn cùng những mệt mỏi nhân gian.
Những bon chen, những xô bồ cuộc sống
Đẩy anh, em xa mãi chẳng quay về
Giờ gặp em chỉ trong những cơn mê!
Ở đâu đó nơi thẳm sâu ký ức,
Trong con tim ghi khắc bóng hình hài!
Ở nơi đây, còn anh còn chốn cũ
Mà không em, không một dấu chân xưa
Chẳng biết em còn nhớ một người thừa?
Hay cõng em đi giữa những chiều mưa?
Hay nựng nịu mỗi lần em giận dỗi!
Bao hình ảnh vụt tan vào bóng tối
Theo cơn mưa nhòa nhạt vết phai phôi
Nơi niềm đau còn dung động nỗi sầu
Anh chỉ cần trong lòng em còn nhớ!
Một kẻ còn nơi chốn cũ, thương đau.
HV