tự khúc
Mượn Xuân một chút mưa phùn
Trả Đông lại chút run run rét về
Mượn Hè chút nhớ xa quê
Trả cho Thu chút lỗi thề cố hương
Mượn Đêm lằng lặng chút buồn
Trả Ngày sốc nổi con đường... chút vui
Mượn trầu cay một chút vôi
Trả cho phụ bạc mấy lời dối ngoan
Mượn trời một chút đa đoan
Câu thơ mình trả cho ngàn nỗi đau
Mượn thăng trầm chút bể dâu
Trả cho mỗi bước cơ cầu - thiên di
Vui buồn mượn bốn mùa đi
Trắng tay ngày tháng trả gì, hỡi em?