khép
KHÉP
Hồ Tịnh Văn
Muốn em mở lòng phải không anh?
Em đã khép tâm hồn mình khi chuyện tình tan vỡ
Em đã khép bờ môi ngoan đầy trắc trở
Khép cả quãng đời dang dỡ sợi tơ duyên
Em khép rồi để giữ những vẹn nguyên
Không muốn khi lập thu thì lòng mình băng giá
Không muốn khi đông sang thì cõi lòng hoang hoá
Không muốn khi mùa xuân về thiếu thốn một bờ môi
Em đã khép rồi, khép hạnh phúc xa xôi
Không thắp lửa tạo khói trời
Khi chẳng còn người bên cạnh
Em không muốn thuyền chòng chành khi sóng đánh
Không muốn dạ vô hồn khi lòng thành khẩn nhớ nhung ai
Em đã khép chặt hồn mình một buổi sớm mai
Khi ra đi mà người không cần níu lại
Bánh xe lăn tròn lòng tủi buồn, tê dại
Mất một cuộc tình thấm cả dãi băng tan
Em khép lòng rồi
Chẳng ước...
dẫu mỗi đêm về
khao khát lắm cánh môi đan.