mùa thu vừa khép cửa
Mạ cứ ngủ
Và đừng lo chi nữa
Gánh nặng đời cứ bỏ xuống khoan thai.
Mạ cứ đi
Về hướng của ngày mai
Hoa cỏ ngát bên chân trời diệu ảo.
Áo khăn sô con mặc ngày gió bão
Rét thắt lòng vì thiếu Mạ, Mạ ơi!
Chín mươi năm
Mạ lam lũ cuộc đời
Dậy sớm
Thức khuya
Đò dọc
Đò ngang
Chợ chiều
Chợ sớm.
Qua truông rồi,
Xuân rớt lại sau lưng.
Con đò nhỏ
Giữa biển đời muôn sóng
Sóng bờ nào, cũng đau xót chim uyên!
Lệ Thủy sông xưa sương phủ trắng miền
Quảng Bình ngày đó mây còn xanh mái tóc.
Xa xôi rồi đò dọc
Áo khăn hồng ngày Mạ vu quy
Lá vàng rơi trước ngõ
Hoa cúc nở hiên nhà
Đôi vai gầy từ ấy
Gánh bão đời.
Xuân qua!
Mấy mươi năm xa xứ
Gói tấc lòng tha phương
Ngậm ngùi trời viễn xứ
Cúi đầu biệt cố hương.
Ly rượu nhạt mà lòng con đắng lắm
Rượu quê người sao ấm được, Mạ ơi!
Mạ cứ đi,
Về hướng của mặt trời
Và nằm ngủ giữa muôn vì sao sáng
Ly rượu nhạt
Tuần hương tàn
Lá rụng!
Mùa thu vừa khép cửa
Phía sau lưng.