thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (2128)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (2128)
Chạnh Lòng Tình Trong Nấm Mộ
Bên một góc nghĩa trang đìu hiu nhạt
Nấm mộ buồn trăng trắng nỗi ly tan
Chưa được lần trọn vẹn giấc mơ trăng
Phải lặng lẽ ôm đàn vào đất lạnh!
Bóng thời gian thả dài theo năm tháng
Đã lần tan quá khứ sắc thu đông
Thuở năm nào thuyền mộng đón bên sông
Mà lữ khách trên dòng không ghé lại
Để hồn thương ngậm ngùi mang tê tái
Hằng đêm về ngây dại xót xa mơ
Từ ngôn từ lạc lõng cố thành thơ
Mong êm ả canh chờ sương lộng ánh!
Nhưng mãi đợi với nỗi niềm canh cánh
Ánh vàng kia vẫn khuất tận nơi nào
Để tim nầy ôm ấp lặn chìm sâu
Khao khát mộng dạt dào trong nghẹn tủi
Ai có hiểu từng thu mờ thui thủi
Một linh hồn lạnh lẽo vọng trời xa
Nghe từ sâu thăm thẳm nhịp ngân nga
Lời khe khẻ đậm đà…em yêu hỡi!
Vậy mà anh mãi vói hoài không tới
Chỉ chập chờn vời vợi nẻo xa xăm
Cho tim đau tan nát tự bao lần
Muôn ảm đạm trôi dần theo chuỗi sống…
Ôi chiều nay! Dưới khung trời chếch bóng
Chợt chạnh lòng vương vấn chuyện ngày xưa
Nấm mồ kia ôm hình hài muôn thuở
Một ái tình trăn trở mảnh hồn si…
Như phảng phất đâu đây lời non nỉ:
Tôi yêu em là để khổ cho tôi
Bởi sao kia ở tít tận xa xôi
Thân cánh gió chơi vơi đâu gần được
Chỉ chết rồi chân hồn theo nhịp bước
Về trần gian lặng ngắm ảnh hình ai!...
Nguyễn Thành Sáng
Tình Mang Xuống Chốn Tuyền Đài
Gió thổi mơn man nhẹ liễu đùa
Trăng vằng vặc chiếu, điệu đàng khua
Dát vàng lấp lánh in sông bạc
Dạ thoảng xôn xao quyện ánh lùa
Đồng dao vẳng vọng khúc ngân dài
Vương vấn cỏ bồng thủ thỉ tai
Lãnh đạm mây hờn treo đỉnh núi
Thuyền hoa lờ lững khói sương phai
Rượu nồng chung ấm mời phu tướng
Băng tuyết xoá tan, cạn chén đầy
Ngọc sáo du dương mềm mại khởi
Tay đan nhuần nhị mộng hồ xây…
Chiến lửa trỗi lên động tứ bờ
Chực ngàn sóng vỗ sợi hồng tơ
Trợt vung vũ khí trường sanh hận
Rớt xuống thiên thu địa cửu chờ
Từ nay chẳng được thấy dung nhan
Rả rít ngâm nga tuyệt trống đàn
Mắt biếc ru hồn khi lúng liếng
Nụ cười say đắm, đắm tâm can…
Xuân sắc hao gầy…Mượt óng đen
Lại thay lấm tấm muối tiêu chèn
Cả đời tìm kiếm trong mê loạn
Sớm tối vì Ai…nấc nghẹn nghèn
Thẫn thờ bến cũ vẫn hoài trông
Sinh tử phù vân dưới lộng lồng
Thế sự vô tình như nước chảy
Nhưng sầu nào dứt! Lệ mênh mông
Bất tri bất giác, trạc vài niên
Mặc cảnh ngoài song biến ảo liền
Vạn vật yên bình ngon giấc điệp
Còn ta lay lắt với cô miên
Nguyệt hỡi! Hãy cùng kể chuyện xưa
Tương tư nỗi nhớ, nhớ sao vừa
Đèn khuya leo lét bên cung quế
Tiếng dế lặng trầm…mộ tiễn đưa…!
July 7, 2020
Tam Muội