bài thơ tuyết trắng
Ngàn dặm tôi đi - lìa đất Mẹ
Thiên Đường đã mất - một quê hương !
Bao năm luân trải đời lưu lạc...
Nhìn Xuân tuyết phủ - nỗi đoạn trường !
Quê người ấm lạnh niềm trăn trở
Biết ngỏ cùng ai trải tấm lòng ?
Cố hương xa lắc - mười phương nhớ...
Ẩn hiện đồi thông dưới tuyết trong.
Tuyết rơi... rơi tiếp chừng không dứt ?
Toả khắp không gian trắng một màu...
Nhà ai bếp lửa còn thao thức
Có chạnh niềm riêng... tóc bạc phau !?
Tôi lòng vẫn nén cơn sầu hận
Gượng nói cười vui với thế nhân !
Cuộc sống dư thừa - dù đã sẵn ;
Nhưng không bù đắp một đôi phần !..
Tuyết trắng - đêm Xuân vừa trở giấc
Nghe buồn dào dạt nhớ Quê Hương :
Cố quốc xa rồi ! - Đời lữ thứ...
Tôi đi tìm mãi một... Thiên Đường !..
Phong H. Nguyen
Xuân Miền Tây Nam Hoa Kỳ (Texas)