có nợ không duyên
CÓ NỢ KHÔNG DUYÊN
Nhớ lắm! anh à! phút ấy !nắm tay
Lỡ gập gỡ... trót say từ phút ấy!
Em đã nghe con tim mình rực cháy
Ngọn lửa tình thấy sáng cả bóng đêm
Và từ đó những nỗi nhớ lặng im
Chợt rơi xuống bên thềm khi mưa đổ
Vào xế chiều đường phố vẫn đẩy xô
Nhưng trái tim sao vẫn cô đơn thế?
Tình yêu này chẳng bao giờ em kể
Dù ai nghe cũng chẳng thể hiểu đâu
Trái tim này đã đóng cửa từ lâu
Vì đã lỡ khắc sâu một hình bóng
Có duyên chăng ? Mình có nợ nhau không?
Sao chỉ thấy bão giông mình bật khóc
Em chỉ ước mổi lúc lòng mệt nhọc
Sẽ có anh chăm sóc chút rồi thôi
Cũng đâu dám cầu nguyện quá xa xôi
Tình chúng ta vô duyên thôi đừng chờ
Tất cả vốn chỉ là một giấc mơ
Vô duyên đấy! nhưng chắc ư còn nợ
Em chấp nhận sống một kiếp bơ vơ
Vì nguyệt lão đã se tơ bị lỗi
Mà tim em cũng quá đà nông nổi
Lỡ sai rồi quay lại có kịp đâu