đông lạnh
ĐÔNG se lạnh gợi buồn trong dạ
VỀ bến xưa cũng đã lâu ngày
NGỌN bàng gió thổi lung lay
CỎ non một thủa rải bày êm êm
CÒN đâu bữa ấy thềm hoa nắng
SƯƠNG mai rơi nhẹ phảng phất sầu
NGƯỜI xưa có nhớ gì đâu
ĐI ra quên hết buổi đầu bên nhau
LẶNG im để ngó màu trăng hiếm
LẼ bóng đông về kiếp hồng nhan
ĐÊM thâu gối chiếc canh tàn
TRƯỜNG sơn lá rụng phải mang lệ sầu
CÔ liêu một bóng đâu chọn lựa
ĐƠN côi buồn cảnh giữa vô thường
20/10