ngỡ quên
Rất lâu rồi nên em ngỡ mình đã quên
Hình bóng ấy từng in sâu trong tâm trí
Tự dặn lòng mai này sống cho thật lý trí
Vậy mà giờ nỗi nhớ lại trực - trào dâng
Đã lâu rồi nên em ngỡ mình quên
Kỷ niệm một thời bên trang vở
Nét mực vẫn in hằn nỗi nhớ
Thì hà cớ gì em phải quên đi
Tình yêu đâu có phải rượu mà em nhâm nhi?
Hết đêm hạ rồi thu đông xuân đến
Cứ ngỡ anh đang đứng trước mặt em, cười trìu mến
Hóa ra tất cả, chỉ là mộng mơ thôi
Em ơi đừng cứ mãi lôi thôi
Cuộc tình nào không đến lúc phải tàn úa?
Em cũng đâu phải là công chúa
Mà cần hoàng tử mãi ở cạnh bên
Em hãy cứ vui lên dù ngày mai có màu gì?
Sắc tàn phai cũng không ai vì em mà buồn bã
Em khổ đau cũng không ai là người lau nước mắt
Chỉ còn đêm khuya, ngậm lấy tủi hờn thôi
Em cảm nhận hết rồi vị đắng trên bờ môi
Thôi lau đi những ngày mờ ngấn lệ
Cho dù ai đó đã từng thật tệ
Họ vẫn là người em đã từng thương
Em buông bỏ đi đừng mãi vấn vương
Có thể ngày mai khi nhìn thấy giọt sương
Em oằn mình nghĩ rằng tình trong đó
Thoáng thấy bóng người ở muôn bờ lấp ló
Nhưng kỳ thực em...chưa từng biết yêu
Em có đau, có buồn, có tủi và cả cuộc tình may rủi
Mang hết cho người, rồi gọi đó là yêu?
Xin em tỉnh lại đi, hãy yêu lấy chính mình
Để thôi mong chờ, thôi mộng mị linh tinh
Dù họ không thương em cũng phải đầy bản lĩnh
Vượt qua cơn rét lạnh căm giữa muôn bề buốt giá
Yêu mình rồi mới có thể yêu thêm ai
Em ơi hãy sống vì em, đừng cứ mãi u hoài
Để thôi buồn, thôi khóc, thôi hy vọng và nhung nhớ
Đời không đẹp như vần thơ anh đã hứa
Đời mãi là hiện thực, một mình khóc dưới mưa.