bài thơ cho chúng ta
BÀI THƠ CHO CHÚNG TA
Lưu Vĩnh Hạ
Qua bao ngày tháng rồi anh hỡi
Có nhớ thương chi cũng thôi đành
Đêm nay đọc lại trang nhật ký
Tôi buồn nhiều lắm biết không anh
Thật lòng tôi rất muốn quên anh
Để đêm với những giấc mộng lành
Nhưng sao hình bóng anh ác quá
Giết trái tim tôi chẳng đoạn đành
Sao chẳng vì nhau dẫu một lần
Để lòng hai đứa khỏi phân vân
Sao cứ ép tôi người vong phụ
Còn anh quay bước chẳng ngại ngần
Anh có biết rằng ác lắm không
Giọt lệ tôi rơi đến cuối cùng
Mặc nhiên tôi lại người mang tội
Làm kẻ phụ tình anh biết không
Nhớ quá những ngày hoa nắng rơi
Mây trắng nhẹ trôi phía chân trời
Và tôi với anh bao hò hẹn
Xao xuyến lòng mình rộn niềm vui
Anh thường vuốt tóc bảo rằng yêu
Đừng cắt nhé em để thật nhiều
Tôi cười nũng nịu rằng tôi sẽ
Không biết… một ngày nếu cô liêu
Ánh mắt ân cần lẫn thiết tha
Anh ru tôi ngủ bằng lời ca
Vạn ý thơ kia làm sao sánh
Những ngày tháng mộng của hai ta
Cài tóc cho tôi một cành hoa
Anh nói rằng yêu nét mặn mà
Làm sao tôi biết lời anh nói
Dặn lòng ôm ấp tháng ngày qua
Anh trói hồn tôi vào áng thơ
Và những mùa thu của đợi chờ
Nhìn cánh ti-gôn trong gió thoảng
Tôi sợ tình mình chỉ là mơ
Anh giờ biền biệt bóng xa xôi
Còn tôi bên cạnh với một người
Tôi phải ép lòng rằng quên hẳn
Để người bên cạnh trọn niềm vui
Đời phũ phàng rồi hai chúng ta
Càng nhớ càng thương càng xót xa
Phải đâu tôi là người vong phụ
Dập vuì trước gió một cành hoa
Tàn ánh thu chiều chớm gió đông
Đời tôi lặng lẽ sống bên chồng
Nào ai biết được lòng trắng khuyết
Đọng lại giọt buồn ở bên song
Những bài thơ cũ trả cho anh
Đốt tôi không nỡ…xé không đành
Tay mang kỷ niệm vàng thu úa
Trong gió buồn rơi cánh hoa tàn