một điều ước
MỘT ĐIỀU ƯỚC
Ước một đều đơn giản mãi bên em
Được che trở và xem em cười mãi
Đều ước đó phải chăng là sai trái?
Sao nàng luôn từ chối, lại không cần
Nói đi em dù chỉ là một lần
Ta đây cũng luôn cần nghe em nói
Đừng im lặng chỉ là một câu hỏi
Tại sao em không nói bỏ đi?
Mặc ta buồn lệ đã ước hàng mi
Chắc có lẽ chỉ vì tim băng giá
Nàng không thể yêu thêm một ai cả
Kể cả ta và tất cả người đời
Đều ước kia thật sự quá xa vời
Với cô gái từng một thời đổ vỡ
Từng chôn chặt nhớ thương cùng nhung nhớ
Nên lạnh lùng cả hơi thở đúng không?
Nàng e dè trước cuộc sống bão giông
Sợ cay đắng giấc mộng tình lại vỡ
Sợ sầu hận lại ùa về vô cớ
Sợ lòng đau bỡ ngỡ phút chia lìa
Ta biết nàng sợ nhiều lắm thế kia
Và cũng đã cố làm tia nắng ấm
Đã mơ ước trót trao tình sâu đậm
Suốt bao năm vẫn thầm lặng nỗi buồn.
Huỳnh Thiên Thanh