duyên nợ
DUYÊN PHẬN
Cứ ngỡ duyên nồng...sẽ thắm lâu
Nào hay phận lỡ... Rẽ sang cầu
Chàng về nuốt lệ tuôn mi cạn
Thiếp bước lên thuyền khuất nẻo sâu
Ái vỡ bao đêm ngàn nỗi hận
Tình phai mỗi bước vạn cơn sầu
Thôi đành lỗi hẹn người thương hỡi
Nợ hết yêu hoài chẳng tới đâu