rừng buồn
Tác giả:
Rừng
Rừng tiễn Cỏ đi nén mối sầu. Tâm tư tức tưởi tiếng mưa Ngâu. Lá chùng sao xác vàn cô quạnh. Rừng vắng Cỏ đi giọt lệ sầu\. Thổn thức rừng si mối tình câm. Tỉ tê lá ướt khóc âm thầm. Nghìn thu biết bao giờ rừng ngỏ. Dễ cùng...
|
cỏ ơi... họ cười tình tôi
Tác giả:
Rừng
Từ dạo Cỏ đi tôi làm thơ. Chữ, vần, con cóc thật ngu ngơ. Yêu thương ân hưởng trời mơ mộng. Tự mối tình câm là bài thơ. Cỏ bỏ tôi, tôi bỏ cuộc chơi. Thì thầm, mộng mị gọi: Cỏ ơi... Trác táng giờ đây nào tha thiết. Mơ đến...
|
ghen
Tác giả:
Rừng
Đau khổ quá đi. Họ có tình. Cỏ với người ấy như bóng hình. Tủi thân, tôi về mơ mộng vậy. Cỏ đừng làm tôi Nguyễn Tất Nhiên. Thiên hạ xa gần rằng tôi ghen. Tôi nói với họ chỉ là men. Men tình giết chóng hơn men rượu. Chẳng...
|
ghét
Tác giả:
Rừng
Ghét em tôi ghét bờ môi mọng. Ghét em tôi ghét ánh mắt trong. Muốn hét thật to: "Tôi quá ghét...". Dáng yêu kiều, em tựa bên song. Ngón tay thon bóp chết tim xanh. Gót chân mềm dẫm nát hồn trinh. Cỏ ơi... Cỏ tha tôi đi...
|
nhớ cỏ
Tác giả:
Rừng
Thức khuya ta làm thơ nhớ em. Nhớ em ta hình tượng môi mềm. Sóng mũi thanh, má soan, tóc bím. Răng khểnh khẽ cắn môi ta êm. Nhớ Cỏ! Nhớ Cỏ quá! Đêm sâu. Hồn lịm dần biển mắt Cỏ nâu. Nếu một mai, bên kia thế giới. Dáng...
|
tiễn em
Tác giả:
Rừng
Tàu bay cất cánh mờ xa khuất. Dõi mắt trông theo dạ ngẩn ngơ. Ai đi, mưa xuân buồn lây lất. Đếm bbước phi trường tập làm thơ? Nhớ nhung ai ngồi đây tóc bím. Ngoảnh lại chung quanh ghế trống buồn. Ai đã xa vời chân trời...
|