Poem logo
Poem logo

vạt nắng ngày đông

Tác giả: ĐTH Nhã Vy
VẠT NẮNG NGÀY ĐÔNG
Đông đang tan theo băng lạnh.
Những bông tuyết tan trong gió.
Lớp băng lạnh phủ khắp mọi nơi, giờ đã biến thành những dòng nước róc rách luồn lách đó đây. Vạt nắng cong cong qua mái ngói, phủ mong manh lên mảnh vườn nho nhỏ. Những ngọn cỏ non rung rinh đón nắng.
Ta chợt mơ về những ngày đông xa lắc. Dưới màn trời, tuyết trải trắng bông và - những phiến nắng trong veo phủ nồng nàn ấm áp cả không gian. Sông băng đón những đứa trẻ tíu tít chơi đùa. Ta ngả nghiêng cười bọn nhỏ ngã trên tuyết, nắng hắt lên hồng rực những đôi má còn phủ lớp lông tơ.
Ngày đó đã quá xa xôi!
Có những chiều đông lạnh, nắng hanh hao nỗi nhớ xa vời...!

Thơ: VẠT NẮNG NGÀY ĐÔNG

Ta bước đi, đường chiều cong cong nắng
Hanh hao lòng bóng ngả nghiêng nghiêng đưa
Sao còn lặng mãi giữa mênh mông lối
Cho hồn côi nhức nhối vạt nắng hanh

Gió chênh chao giấu nhanh tiếng thở dài
Nhưng ta nghe, thổn thức gọi tên ai
Hay tại hồn xao xác bóng mong manh
Tâm hoang hoải những chiều đông xa ngái

Còn nhớ thương cong nắng miền đông trắng
Tuyết lấp loáng phủ chiều dài dĩ vãng
Chợt lảng vảng bóng một con đường đời
Nối miên man theo nỗi nhớ trong veo

Bông tuyết cuối mùa lành lạnh bay ngang phố...
Đâu ngờ rằng, cuộc tình lỡ băng trôi
Ta lạc nhau giữa bến đời hư - thực
Đêm từng đêm dài thao thức đông phơi

Lại một mình chơi vơi trong miền nhớ
Người ở đâu? Đông lỡ đứt đoạn tình!
Bỗng vọng về tiếng ai trong tiềm thức
Xao xác lòng đau nhức hồn băng
Lưu Nhã Vy 20.01.2021

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm