truyện thơ cổ tích cái chổi
Ngập lời than thở khắp nơi
Dân làng chẳng biết nói ai bây giờ
Mỗi lần một chàng đi qua
Đường xá ngập rác thật là gớm ghê
Dơ bẩn quá xá đường đi
Đưa mùi hôi thối hôn mê cả làng
Cúi gom cúi nhặt lang thang
Dân làng khuyên nhủ chẳng màng nghe ai
Ngồi đâu vất rác tơi bời
Chẳng phiền chẳng phã lòng người dân gian
Cả làng ai cũng thở than
Xin cho trời giúp ấm an mai ngày
Tiếng than tiếng thở chẳng vơi
Nhiều lần tiếng đó bay trôi lên trời
Trời nghe trời cũng bật cười
Cho tiên đi xuống coi ai thật là
Có phải chuyện thật không ta
Ăn dơ ở bẩn thối tha dân làng
Tiên về từ cõi trần gian
Mặt mày tái mét hoang mang tâu trời
Chuyện dơ chuyện bẩn đúng rồi
Ông trời bực bội đứng ngồi không yên
Lên cơn lòng lợn xuống liền
Thấy dân làng khổ than phiền mấy năm
Sao ta quên để vào lòng
Mải ngắm tiên nữ long dong khắp trời
Bây giờ xuống thấy buồn ơi
Ông trời bực bội chẳng vơi chút nào
Tiếng gọi kiếm chàng xôn xao
Dân làng tìm kiếm biết bao mấy giờ
Trời ngồi chờ đợi đến khuya
Khi trời ngó thấy lộn cơn tam bành
Biến chàng thành cái Chổi luôn
Để quét dọn rác muôn năm tháng ngày
Thì ra từ đó đến nay
Cái Chổi quét rác hiện nay vẫn còn
Thơ Cổ Tích
Cái chổi
Viết xong 25.01.2020
Bài này đã được xem 552 lần
|
Người đăng:
|
mongtho
|
|
|