Poem logo
Poem logo

chuyện xưa giờ mới kể

Tác giả: Bùi Nguyên Phong
CHUYỆN TÌNH THƠM MÙI CÁ
(Xứ người thoáng nét lưng ong.
Chạnh lòng nhớ cái nương long của nàng)
Nâng núi Cô Tiên ngang sống mũi.
Anh che nỗi nhớ ở bên này.
Mũi cao không cao bằng nỗi nhớ.
Anh bồi hồi ôm nỗi nhớ trên tay.

Anh giấu hòn Khô vào mắt em.
Gió lay Hòn Xện rợp mi mềm.
Âu yếm Hòn Chồng hôn Hòn Vợ.
Hòn Đỏ buồn ngơ ngẩn trong đêm.

Xóm Bóng là em tuổi mộng mơ.
Gành Tiên gai góc vẻ hoang sơ
Lò heo ông Chín chiều xanh khói...
Lửa đốt lòng anh buổi đợi chờ.

Lối nhỏ, chân quen rợp bóng dừa.
Đình làng xao xác tiếng gà trưa
Giếng trong xanh ngắt trời in bóng.
Mắt biếc lồng mây... Nước bốn mùa.

Cầu Cá em ngồi đợi cá lên.
Lòng anh buổi ấy cũng chông chênh.
Mắt huyền gửi mộng từng con nước.
Xao xuyến mùi hương tóc lặng thầm.

Câu thơ ngày ấy thoáng vị tanh!
Quần đen phi bóng cũng long lanh.
Cái thời bao cấp không người mẫu?
Chợ vắng chiều hôm cũng nặng tình.

Một tiếng Cù Lao thở nhẹ lòng.
Xác pháo nhà ai đỏ bến sông.
Một gánh thuyền hoa vào kỷ niệm.
Một trời thương nhớ trắng nương long.

CHUYỆN XƯA GIỜ MỚI KỂ
Mờ ảo bóng nội y...
Gió trêu tà áo trắng.
Như một khách tình si
Cậu học trò nghệch mặt.

Sân trường rộn tiếng ve
Phượng từng chùm đỏ thắm
Trang lưu bút gọi hè
Thùy dương ru khúc hát.

Phượng thắp lửa mùa thi.
Cháy vần thơ vụng dại.
Dùng dằng bước chân đi.
Mộng vàng xin gửi lại.

Cậu học trò tinh quái
(Có điều không nói ra.)
Kẻ si tình xấu bụng.
Chọn riêng mình bóng nga.

Ô! Kia là cô Ngọ
sánh vai cùng cô Hoa.
Hồng, Mai, Lan, Đào, Diễm...
Đều duyên dáng, điệu đà.

Kẻ si tình ngơ ngẩn
một lọn tóc đuôi gà.
Mắt Tiên nhìn sóng sánh.
Dậy sóng cõi ta bà.

Tay Tiên ôm cặp sách.
Áo trắng Tiên mỹ miều.
Đào tiên Tiên nhún nhảy.
Ngây thơ mà đáng yêu.

Nào những Đinh Tiến Luyện...
Mường Mán, Từ Kế Tường.
Nào Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc.
Văn chương mà dễ thương.

Kẻ si tình biếng học.
Toán... Trứng ngỗng buồn thiu.
Lý hóa giờ bài tập
Một gậy có đâu nhiều.

Cậu học trò tỉnh mộng
Thôi chuyện tình vu vơ.
Cậu lao đầu vào học.
Chểnh mảng việc làm thơ.

Lòng cậu như lửa đốt
Một mùa thi đang chờ...

VƯƠNG VẤN
Lòng em như bát nước
Khi vơi khi lại đầy
Mới đêm nào sóng sánh
Giờ cạn queo trên tay

Tình yêu như trái cấm.
Chỉ được phép ngắm nhìn.
Anh liều mình cắn thử
Cắn phải trái tim mình

Em đã hết yêu anh.
Đã không còn là vợ
Đã thôi là tình nhân
Vườn hồng đà khép cửa

Buồn lên đôi mắt đỏ.
Nhớ, thương nén vào lòng.
Thời gian qua đánh vụt
Tình thành con số không

Vầng trăng vừa rụng xuống
Bến sông buồn chơi vơi.
Gió thu về hiu hắt
Thê thiết một khoảnh trời.

Đã không cần nhau nữa
Buồn lăn trên đôi mi
Trái tim giờ tan vỡ.
Níu kéo để được gì...

Em một đời mê đắm.
Anh lê bước giang hồ.
Bến sông chiều bơ vơ
Nhớ em lòng muốn khóc

Lạ! Nước mắt đàn ông
cứ âm thầm chảy ngược.
Mà lòng dạ đàn bà
Thì sao anh hiểu được

Anh biết em cũng buồn.
Sang sông lòng ái ngại
Chứ nào phải như anh
Buồn là buồn tê tái...

Trái yêu thương đã chín
Rụng về phương trời xa
Anh ngồi trong quạnh quẽ
Bóng đổ xuống chiều tà...

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm