tan biến giữa hư vô
Nếu em để một nụ hôn trong chén
Anh chẳng bao giờ, tìm đến rượu nữa đâu
Sương khẽ điểm cánh hoa cười bẽn lẽn
Uống vầng trăng phiến lá nhuộm loang màu
Khe khẽ hát chỉ vài câu thơ cũ
Những đêm buồn ấp ủ viết tặng em
Nhớ khi thức và cả khi đang ngủ
Phút mông lung cũng đủ để say mèm
Em cứ hẹn mà sao em không đến
Buộc dây tình tơ nhện trói vào anh?!
Lần lựa mãi tay so đàn nấc nghẹn
Lá vờn chao cơn gió quét qua mành
Em yểu điệu mỏng manh như sương khói
Vầng trăng khuya tỏa bóng rọi mặt hồ
Là gai nhọn cào tim hồng đau nhói
Một chút nồng nàn, tan biến giữa hư vô.