chẳng đành hờ hững
Giận người ta hờ hững lại chẳng đành
Em nhớ cả mùi áo anh mới giặt
Mặt biển rộng ngọn hải đăng vừa tắt
Dẫn bước tàu gom nhặt ánh sao rơi
Có biết không em mệt đến rã rời
Cánh gió lả thì thầm khơi men ái
Chân muốn bước mà lòng còn e ngại
Sợ cành cong làm hại cánh chim chiều
Bờ cát vàng dõi bước sóng cô liêu
Khéo dát ngọc trăng mĩ miều dẫn lối
Gặp cũng vội mà chia tay cũng vội
Hai ánh nhìn bối rối chạm vào nhau
Biết rằng người chốn ấy cũng rất đau
Tựa sóng cuộn bạc màu vì nhung nhớ
Trời xanh hỡi lỡ làng duyên trắc trở
Tự hỏi lòng cắc cớ tại vì đâu?!