khúc tình say
Khúc du dương lảnh lót phía lưng đồi
Dìu dặt lắm tiếng khèn môi ai thổi
Chút e thẹn giấu sau làn tóc rối
Len lén nhìn lại vồi vội quay đi
Khèn anh say điệu múa của xuân thì
Nàng sơn nữ với hàng mi cong vút
Bếp lửa rực khói lam chiều nghi ngút
Tự nhủ lòng giữ lại phút xuyến xao
Đêm trăng lên ngọn gió thổi rì rào
Đôi trai gái thì thầm trao ước hẹn
Hết đông lạnh tuyết rơi rồi xuân đến
Sợi nồng nàn đem dệt mối tình say
Đem sắc hoa tô thắm giấc mộng này
Hương cỏ dại ngất ngây thoang thoảng lại
Đôi mắt ướt tựa vì sao hoang dại
Cứ ru hồn vương vấn mãi ngàn năm.