ru tình
Giây khắc khoải sầu tràn nơi khoé mắt
Phút nồng nàn lệ đọng cuối vành môi
Bờ cát mịn tia nắng vàng ta nhặt
Thảm rêu êm giọt sương biếc bậu ngồi
Những buổi dõi phương trời ngôi sao rạng
Bao ngày trông góc biển ánh nguyệt mờ
Câu ái đã gieo nhầm vùng lãnh cảm
Chữ yêu từng trộn lẫn chốn thờ ơ
Ngất ngây mãi trong cơn mơ kiến tạo
Mê muội hoài giữa giấc mộng tàn phai
Cơn gió thổi nỉ non khơi tiếng sáo
Bụi sương giăng thoang thoảng gợi hương Nhài.