gửi biển
Tác giả:
Daocongdien
GỬI BIỂN. Xin bước khẽ – biển đêm nay đang thức. Chẳng vì em sóng bạc mãi xô bờ. Anh rón rén như yêu lần thứ nhất. Trải thủy triều ghi vội mấy câu thơ. Biển không nói thì anh thay gió nói. Ký thác lời trong vỏ ốc ngụ...
|
gương mặt lăng kính
Tác giả:
Daocongdien
GƯƠNG MẶT LĂNG KÍNH. Tôi ký họa chân dung em bằng những khối tảng mây trắng. Đoạn, lấy màu xanh lơ ấy làm khung tranh. Thế, cái màu lơ này lại biến thành chất hóa học. Phát tán ra thứ máu màu xanh của em. Tôi khắc gương...
|
gửi huyền trân
Tác giả:
Daocongdien
GỬI HUYỀN TRÂN
Vua Chàm cắt đất rước em
Tập thơ bụi bám tôi đem đốt rồi
Hồn thơ nương khói lên trời
Hồn ma dặm ngựa theo người về Chiêm.
ĐCĐ
|
gửi thị nở
Tác giả:
Daocongdien
GỬI THỊ NỞ
Những lúc mảnh áo cơm cứa mặt
Thèm gì đâu
một bát cháo hành
Đêm ngất ngưởng
trăng nghiêng xiêu lò gạch
Nhan sắc em,
trú quán của đời anh.
ĐCĐ
|
gửi đôn-ki-hô-tê
Tác giả:
Daocongdien
GỬI ĐÔN-KI-HÔ-TÊ
ném câu thơ
phía mặt trời đơn độc
chém cối xay
cứu khắp cõi người ta
đầy thương tích
buông chiếc khiên triết học
quỳ bên trăng
mài lưỡi kiếm thi ca.
ĐCĐ
|
góc riêng
Tác giả:
Daocongdien
GÓC RIÊNG
Nơi tôi nằm sương rắc hoài như bụi
Mỗi u hoài ẩm ướt dắt nhau đi
Tôi ngủ quên tháng ngày rơi thành tuổi
Dưới lưng trần rễ đắng mọc rừng si.
ĐCĐ
|
gõ cửa ngực người
Tác giả:
Daocongdien
GÕ CỬA NGỰC NGƯỜI. Đạp con đường lá ủ. Ta gõ cửa ngực người. Xin lại trái tim nhỏ. Hôm mình vừa đôi mươi. Ngậm dòng sông trên môi. Đứng kể về bóng tối. Cầm nhúm tuổi ham chơi. Thuyết minh hoài sám hối. Nước mắt đâu có...
|
gửi về mai sau
Tác giả:
Daocongdien
GỬI VỀ MAI SAU. Chôn ngụ ngôn xuống đất. Thơ đùn lên mối sầu. Tôi ngồi nhìn thiên cổ. Rủ nhau vào thẳm sâu. Hai hàng xe thổ mộ. Chở xác tôi nhiệm mầu. Đám tang tôi rực rỡ. Hôm gái nọ qua cầu. Hồn phách tôi đang...
|
gửi về giấc mơ đêm qua
Tác giả:
Daocongdien
GỬI VỀ GIẤC MƠ ĐÊM QUA. Lang thang qua ngày. Mùa hè giờ tận nơi đâu. Linh hồn đá chờ nghe lời tán tụng. Đóa hoa tàn nào giữ được mùi hương. Những ngôi sao xa xăm, cô đơn. Tay ngắn quá cách gì vói tới. Em đã đến đây, ta...
|
gọi đêm
Tác giả:
Daocongdien
GỌI ĐÊM. Có một thiên đàng chưa đủ thương yêu. Có một địa ngục thừa mứa oán thù. Nên con ong vàng bay lạc. Hiểu dòng sông hẹp chảy tận đâu. Chỉ tôi và em không biết được. Cơn mưa hôm xưa về chết nơi nào. Nên bầu trời còn...
|