đừng thơ ngây!
Đừng thơ ngây!
Đâu phải cứ tu là thầy!
Cũng chẳng chức thánh, là bay lên trời.
Tất cả đều là trần đời
Khi trở nên tốt vào nơi Thiên đường
Đâu phải cứ đẹp là thương
Mấy hoa có sắc, mà hương thơm lừng?
Sắc hương hợp mới thích ưng
Nếu không thích hợp thì đừng gần nhau
Đâu phải cứ khốn mới cầu.
Mỗi ngày biết lắng thì đầu sẽ thông
Cũng đừng chỉ biết chờ trông
Mà suy bước tới Trời hồng dẫn soi...
Đâu phải cứ mất là toi
Đôi khi phải mất mới lòi cái khôn
Mất rồi mới thấy phần hồn
Vinh danh vì đã lời ngôn ánh vàng
Đâu phải cứ tiền là sang!
Cũng không đắt gía, là hàng tốt đâu
Nhiều khi hàng rẻ xấu mầu
Nhưng lại vừa khít tâm đầu cười vui
Đâu phải họa là do xui
Hầu hết họa tới do mùi của ta
Ích kỷ keo kiệt từ xa
Nền nhà mới vỡ đó là tự nhiên
Đâu phải cứ bình là yên.
Chiến tranh đổ xuống, xây nên nghĩa tình
Chỗ bình lắm chảnh kiêu khinh
Vị quyền đối lập, rối tinh tranh dành
Đâu phải cứ lớn trưởng thành
Nhiều khi gìa khú, tranh giành bé con
Già đầu đứng trước của ngon
Thò tay bốc mó... Rõ còn thơ ngây...
CH2