Em mong anh như buồm mây trông gió. Bao đêm rồi, ngồi cúi mặt nhớ thương. Lòng chợt buồn, vì duyên số gọi tên. Giờ đền tội, kẻ si tình khốn khổ. Phấn hương nhạt, sách đèn không thiết mở. Em một mình, im lặng ngắm cô...