yêu thầm
Em mong anh như buồm mây trông gió
Bao đêm rồi, ngồi cúi mặt nhớ thương
Lòng chợt buồn, vì duyên số gọi tên
Giờ đền tội, kẻ si tình khốn khổ
Phấn hương nhạt, sách đèn không thiết mở
Em một mình, im lặng ngắm cô đơn
Đã từ lâu giá lạnh ướp tâm hồn
Ngày hôm ấy bỗng dưng tình lại ngõ
Em tìm đến, cầu xin đôi tay đó
Xoa dịu giùm nỗi đau đớn trong em
Ai hay rằng mình sẽ phải đa mang
Niềm nhung nhớ quây cuồng như thác đổ
Em thường dệt những vần thơ dang dở
Chờ đợi anh bao năm tháng trong mơ
Người thương ơi, anh vụt đến bất ngờ
Em lịm chết bên khung trời tao ngộ
Ôi!
Diễm phúc ?
Hay một vì sao vở ?
Anh là gì ?
Là giấc mộng ái ân ?
Gót chân anh sẽ đếm bước bao lần
Trên hoan lộ mang tên đường định mệnh... ?