nhớ mãi khôn nguôi
Nhớ Mãi Khôn Nguôi
Chiều buồn gợi nhớ những chiều xưa
Mưa trải thênh thang lạnh cũng vừa
Sưởi ấm đời nhau cơn mộng tưởng
Tơ sầu giăng mắc mãi đong đưa
Xa rồi ngày tháng thuở vào yêu
Da diết niềm riêng bóng ngả chiều
Nhớ nụ hôn môi trên bến cũ
Tình đầu thấm đậm biết bao nhiêu
Dòng đời rong ruổi với thời gian
Nỗi nhớ vùi sâu ngập lá vàng
Ôm mối tình thu duyên đến trễ
Điệu buồn dang dở vẫn âm vang
Lòng còn ôm ấp khối tình thơ
Có lúc chiều buông lại thẫn thờ
Dẫu biết tình như mây gió cuốn
Sao hoài gọi nhớ giữa cơn mơ?
Viễn Phương