sợ yêu
Giữa màn đêm bỗng thấy lòng trống trãi
Ngổn ngang nhiều giữa những đúng và sai
Ôm suy tư lời hứa hẹn ngày mai
Cố ghìm lấy dặn lòng…thôi buông bỏ
Người ta bảo…yêu…sao phải đắn đo?
Em ngang nghạnh giữ cho mình sợi rối
Họ chạy theo yêu cuồng và sống vội
Em thu mình vào góc nhỏ riêng em
Thôi so đo rằng yêu hơn hay kém
Thôi dỗi hờn khóc ướt cả bờ mi
Chẳng nỗi đau níu lấy em đè ghì
Cô đơn chút mà tâm hồn thanh thản
Rồi mai sáng bước trên đường thênh thang
Em mỉm cười…chắc gì yêu…lẽ sống?
Em với tình vốn dĩ chẳng trông mong
Có hay không…thì đời em vẫn thế!
_Chân Chân_