chín muộn
Ta lặng viết tên mình lên hờn dỗi
Giận ngọn đèn chẳng sáng được như trăng
Giấy trắng đau vì hiểu hết cơ hàn
Bút hờn tủi bẽ bằng cho thân phận
Lòng đã nén đã ghim bao cơn giận
Giọt lệ nồng vướng bẩn cũng phôi phai
Đã đớn đau sao ta phải kéo dài
Hồn kẻ sỹ nĩ nài tình trăng sáng
Buồn đem giấu giữa lòng sâu thầm lặng
Cúi mặt gằm cay đắng nghĩ miên man
Vết trầm ưu thôi xin có lỡ làng
Đây phút cuối xin yêu người đến muộn.
Trăng lại sáng góc đời cao trong suốt
Chút chạnh lòng ta muốn vượt khơi xa
Được cùng trăng cùng gió uống sương ngà
Cho lắng đọng đêm thành đêm nhân hậu
.
Nắng sẽ tắt trong miền thương bến đậu.
Cho thật thà ta lại mến trao nhau
HD
Bài này đã được xem 370 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|