ru mộng
Ta đứng giữa một vùng trời bất tận
Nắng ngã mình trên cánh nhạn phiêu linh
Chân cứ bước mà lòng không hối hận
Để tìm về bên lối nhỏ xuân xinh
Gió và cát cựa mình thay sắc mới.
Lợi và danh đêm cởi bỏ bên bờ
Cõi riêng đó đắng sầu không còn nhớ
Sắc hoa chiều buông cánh nhụy hương mơ
Tiếng ai khóc ngàn sâu đêm trăng vỡ
Hãy xin đừng sương lỡ rớt trên môi
Lòng đau xót ừ đời là ở đợ
Gót muộn màn ru cơn mộng trong nôi
Đem trả hết cho chiều xuân gánh nặng
Rũ tư lòng bên mùa cũ phôi pha.
Im cầu chúc cho người cho ta lặng
Một bình yên đêm ngủ giấc thật thà
.
Bài này đã được xem 447 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|