rũ sạch bụi trần
Nỗi đau nào bằng duyên tình tan vỡ ?
Nỗi khổ nào bằng lầm lỡ khi yêu ?
Thu sang cây trút lá nhiều
Hạ đi xác phượng tiêu điều xác xơ
Dòng sông chia cách đôi bờ
Hết duyên hết nghiệp đợi chờ uổng công
Cuộc đời tất cả bằng không
Biết là tạm bợ nhưng lòng vẫn đau
Đời người thoáng chốc qua mau
Vương vào tình ái khổ đau tận cùng
Như mơ một giấc hãi hùng
Bên nhau phút chốc nghìn trùng cách xa
Đường về nẽo cũ không xa
Đá rêu , trắc trở do ta thay lòng
Nắng chiều loang lỗ trên sông
Dòng sông ra biển hết mong quay về
Ai chia cắt mãnh trăng thề
Ai quên mơ ước hẹn thề dưới trăng
Ta về rũ sạch bụi trần
Để tâm thanh tịnh xa dần khổ đau
Mong cho ngày tháng qua nhau
Quên đi vụng dại theo nhau một thời
Ai không lầm lỡ trong đời ?
Duyên tình tan vỡ ai cười ai đau ?
Người đau , kẻ khổ như nhau
Kẻ đi người ở âu sầu lệ rơi
Nợ duyên , tan hợp ý Trời !
Dù ta cố gắng cả đời bằng không !
Tác giả : Huỳnh Ngọc Anh Kiệt