anh ngồi đợi đến hồn mình nứt rễ
ANH NGỒI ĐỢI ĐẾN HỒN MÌNH NỨT RỄ
Anh ngồi đợi đến hồn mình nứt rễ
Đến ngu ngơ ngờ nghệch cả bầu trời
Dòng sông chảy qua bến bờ ngấn lệ
Mặt trời lên mặt trời lặn tơi bời
Như cánh buồm giăng mắc cả trùng khơi
Em là nỗi dại khờ muôn thưở
Anh vẽ nắng vẽ mưa mùa khêu gợi
Ngập trần gian ngàn nỗi vật vờ
Buồn tan tành trên nẻo mộng rừng mơ
Em là tiếng khóc cười huyền thoại
Anh thì vẫn chỉ là mắc nợ
Khóc đi em cho cạn những mệt nhoài
Anh gánh hết những nỗi đau nhân loại
Đốt tàn canh mùa cũ của khật khùng
Em hãy cứ là nàng tiên cánh mỏi
Đậu trên hồn anh cho đến tận vô cùng
Trần Minh Hiền Orlando ngày 22 tháng 3 năm 2022