lỡ bước ngàn xa và lời bình
Một lúc không còn ta nhớ đủ
Em từng cố níu ánh sương bay
Cành hoa nhuốm bụi phong trần cũ
Lá gọi hương về sắc trắng lay
Ta đến ngàn xa chiều xuống vội
Cơn mưa tạt ướt một bên lòng
Trái tim se lạnh buồn hấp hối
Mượn áo người mang có được không
Ta lỡ hôn lên miền nhược thủy
Say tình thiếu phụ giữa trần ai
Đến khi ngưng máu mình khô tủy
Mới giận lưu đày bỏng cháy vai
Em tủi ta buồn cơn gió lạ
Sông tình sóng bạc cuốn đi xa
Một trời mưa gió còn vấp ngã
Đất đảo điên hồn những bước qua…HD
LỜI BÌNH
Anh Hồng Dương à,
“Đời đàn bà đi qua khổ đau sẽ như xanh dòng
Sâu gấp trăm lần những dòng sông khác
Đàn ông chỉ là rượu nhạt
Làm sao đủ nồng nàn để khiến sông say!”
Những vết thương có thể lành, có những vết xước không lành lại theo năm tháng. Phụ nữ quá nhạy cảm, không thể thành một thứ mua vui:
“Em từng cố níu ánh sương bay
Cành hoa nhuốm bụi phong trần cũ
Lá gọi hương về sắc trắng lay”
… nghe sao mà chạnh lòng quá đỗi. Khi ê chề nhìn lại, những rong rêu đời mình đã bám bụi vào cây. Chẳng thể lấy lại được tâm hồn trong trẻo ríu rít như chim sâu! Và bắt đầu “cố níu”, rồi dằn vặt, rồi chán nản…
Cứ ngỡ ông trời bắt anh gặp em quá muộn, em như ánh sáng làm anh chói mắt:
“Ta đến ngàn xa chiều xuống vội
Cơn mưa tạt ướt một bên lòng
Trái tim se lạnh buồn hấp hối
Mượn áo người mang có được không”
Là sục sôi trong lòng chẳng hề vùng vẫy giữa cơn mê hoang. Anh chạm vào em, em chạm vào anh. Khi đó, thanh âm của em tan trong gió, ngọt ngào như làn sương nhẹ cuối thu, gõ nhẹ vào trái tim anh mất rồi!
“Người làm thơ là những kẻ có khả năng đánh thức xúc cảm thi ca đang ngủ yên trong tâm hồn người đọc” (Gaston Bachelard). Vậy, tình yêu đó sẽ đi về đâu? Người đàn bà ấy có giữ anh đến tận “ngày mai” không nhỉ?
Cuộc đời này là ván bài không công bằng. Những chuyện buồn thì vẫn diễn ra đầy rẫy, nhưng con người phải cam chịu đến tận cùng. Cũng có đôi lúc dùng thái độ phản kháng vô vọng và uất hận để sống nhưng vẫn luôn bế tắc…
Hình như ta muốn buông tay lại phải nắm giữ, càng có những lần phải thỏa hiệp, buộc phải chọn lựa. Và nỗi tuyệt vọng sẽ theo đó mà lớn dần, đến nỗi ngỡ ngàng nhận ra rằng mình đã đánh mất chính mình từ bao giờ. Thậm chí biết nó sẽ làm méo mó, dị dạng như đang bị điên và hắt hủi:
“Đến khi ngưng máu mình khô tủy
Mới giận lưu đày bỏng cháy vai”
Khát vọng được yêu thương là quyền lợi chính đáng, nhân bản nhất của tất cả mọi người kia mà:
“Ta lỡ hôn lên miền nhược thủy
Say tình thiếu phụ giữa trần ai”
Để “hái” được loại “đào tiên” ấy, “Ta” phải trải giá quá đắt đến nỗi nghẹn ngào, uất hận. Giờ đây, một nỗi bi ai, nhục nhằn thống khổ, ngọn lửa vô hình tàn tro nhơ nhuốc. Trái tim đau đớn cuối cùng cũng bức ra giọt nước mắt của đáy lòng, như con thú hoang bị thương mặn chát vị đời. Chết cả cõi lòng, chết cả con người. Một cái chết toàn diện từ đầu đến chân. Mịt mùng… Cô độc… Và tuyệt vọng…
“Em tủi ta buồn cơn gió lạ
Sông tình sóng bạc cuốn đi xa”
Nó là cả một câu chuyện thương tâm của những ai dám dấn thân, lặn ngụp trong vực thẳm nóng hổi của chính mình, phát ra tiếng kêu khát vọng hạnh phúc... Dấn thân để khám phá chiếc bóng thân phận ngày càng rơi sâu vào bi kịch gần như hoá điên khiến người đọc ám ảnh phải trào nước mắt!
“Được sống là chính mình”, không phải muốn tan xương nát thịt là có thể. Hạnh phúc với người này là thỏa mãn nhưng sẽ là chưa đủ với người kia. Hạnh phúc cũng chẳng ở đâu xa cả, do mình tạo nên. Vẫn biết là như thế nhưng có người cả đời kiếm tìm hạnh phúc nhưng đến chết họ lại bằng lòng với một thứ rất nhỏ nhoi mà đã bỏ qua trong quá khứ. Và nhắm mắt với nụ cười mãn nguyện ngay cả khi nước mắt vẫn rơi:
“Một trời mưa gió còn vấp ngã
Đất đảo điên hồn những bước qua”
Đã từng yêu nhau biết mấy, nhưng hình như con người ta không qua nổi sự chênh vênh. Đây không là lời than thở vì cuộc đời, cảnh ngộ đắng cay mà là tiếng nói khẳng định khí chất của người đàn ông: chỉ yêu và hiến dâng với tình yêu đúng nghĩa.
Theo John Gray, những người sao Hỏa và sao Kim gặp gỡ, yêu nhau, sống hạnh phúc bởi tôn trọng và chấp nhận mọi điều khác biệt. Rồi họ đến Trái Đất và chứng lãng quên đã xảy ra: quên rằng đến từ những hành tinh khác. Đến nay, phụ nữ giống như những con sóng, tình cảm có lúc dâng cao, cũng có lúc xuống thấp. Đàn ông giống như sợi dây chun, khao khát lại gần nhưng vội rời xa.
Vậy nên, giá đời như giấc mơ… Người viết xin gánh hết mọi nỗi gian truân cuộc đời để cho anh ấy ấm áp môi cười. Trong em, chàng trai ấy luôn đau đáu một khát vọng được yêu thương, chia sẻ và mong được tôn trọng…
Rất mong một ngày nào đó cô gái ấy dám nói với người mình yêu rằng: “Em vẫn luôn từ chối mọi bàn tay hướng về phía em, chỉ để chờ mãi một bàn tay chưa từng hướng về phía em, vẫn ngốc nghếch tin rằng rồi anh sẽ nhận ra em yêu anh biết dường nào”.
Cả đời này em yêu anh không cần suy nghĩ, không cần toan tính. Em yêu sự năng động, lối suy nghĩ mạnh mẽ và đôi lúc liều lĩnh của anh. Em yêu tất cả những gì thuộc về anh…
Thời gian trôi qua, những yêu thương trong em vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào. Em xin gánh hết mọi nỗi gian truân cuộc đời để cho anh của em ấm áp môi cười, để anh tìm lại quãng đời thanh niên:
“Năm mù sương, tháng mù sương
Bóng anh ở cuối con đường mùa xuân
Hàng cây xưa đã phong trần
Anh phong sương với nợ nần nhân gian
Một thời như gió sương tan
Một đời như nắng võ vàng ngoài hiên”
Shekhov yêu cầu: “Một con người chân chính phải nhân đạo từ trong cốt tủy”, phải hiểu biết về giới tính để giúp chúng ta khoan dung và biết tha thứ khi ai đó không đáp lại theo cách mà mình mong đợi. Ông kêu gọi hãy giữ trái tim không bao giờ chai cứng, tâm tính không bao giờ kiệt sức và bàn tay không bao giờ gây sự tổn thương bởi cuộc đời là cảm xúc, cảm xúc rằng chúng ta đang sống, dù có là sống trong đau khổ:
“Nhà thơ lớn ư?
Là để cho nhân loại yêu mình bằng mọi cách
Khi thì nâng niu
Khi thì hạch sách.
Khi giày vò mỗi chữ
Khi trân trọng ngắm từ xa
Nhà thơ vẫn vẹn nguyên qua trăm lần thử lửa”
(Thơ Bình Phương – đời lập phương, Chế Lan Viên)
Hằng ngày ”Ta” không tránh khỏi được những hỉ, nộ, ái, ố của đời sống. Quan trọng là tiếp nhận nó như thế nào để không phải hối tiếc về sau. Những bài thơ thế này “sẽ giúp con người hiểu được bản thân mình, nâng cao niềm tin và làm nảy nở khát vọng hướng tới chân lý” (M.Gorki).
Mai Thảo
Bài này đã được xem 507 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|