bão dậy
Tác giả:
Nghi Bình
anh muốn đập vỡ mặt trời em ạ để đời đời không còn buổi sớm mai để thế gian chịu giá lạnh từng ngày và anh chết trong vũng buồn tăm tối em có biết khi trăng về mùa tới linh hồn anh lại trở bệnh, nhớ hơn bờ môi xưa còn vướng...
|
đừng hỏi
Tác giả:
Nghi Bình
mai về lại cuộc vui anh bỏ dở sẽ thấy em vẫn lặng lẽ vẽ vời những dòng thơ cho ngày tháng trôi xuôi lời tình cũ và ý đầy hoang tưởng lá mùa thu rơi theo cơn gió chướng em khóc giùm bằng chữ, (rất sầu bi) em than van như giẫm...
|
giữ mãi tới ngàn sau
Tác giả:
Nghi Bình
thêm một ngày tiếp nối một ngày qua trời trở gió rát "vết đau loã thể" đường tới tim em không xa, sao anh trễ??? năm tháng không chờ, đôi cánh lạc đường bay mộng rất dài ở giữa lúc tỉnh, say tâm tất bật, loay hoay hoài nỗi...
|
chân dung
Tác giả:
Nghi Bình
để tôi vẽ nụ cười vui lần cuối vì vết chàm sắp khóa chặt làn môi đừng ngại ngần, tôi cũng rất đãi bôi tự khen đẹp dẫu nụ cười như khóc ngày hôm nay lá rơi vàng, lăn lóc tia nhìn xưa trong nếp bụi, mờ dần ánh mắt giờ đã mất...
|
tôi làm thơ
Tác giả:
Nghi Bình
tôi lại quay về cặm cụi làm thơ như kẻ cuồng điên thâu gom từng hạt bụi những hạt bụi vô hồn, không buồn, vui, đau, tủi thơ tôi vẫn khóc - cười, thương - hận, nhớ - quên nắng mùa hè vàng vọt trải mông mênh tôi lặng lẽ chờ...
|
nhận ra
Tác giả:
Nghi Bình
người đàn bà trong đời gã đàn ông, im ngoan như chiều thinh lặng tia nắng vàng lung linh ngã ngang khung cửa sổ bắt đầu ngày hay có lẽ đã hoàng hôn ??? ("lặng im", như bức tường không có miệng, như đêm không còn tiếng thở...
|