Poem logo
Poem logo

nhận ra

Tác giả: Nghi Bình
người đàn bà trong đời gã đàn ông, im ngoan như chiều thinh lặng tia nắng vàng lung linh ngã ngang khung cửa sổ bắt đầu ngày hay có lẽ đã hoàng hôn ??? ("lặng im", như bức tường không có miệng, như đêm không còn tiếng thở dài ...) thiên hạ đi, bắt đầu từ khởi điểm người đàn bà đi, không có kẻ đồng hành lời độc thoại miên man tươm thoát từ bờ môi cũ kỹ gã đàn ông thì thào câu tình yêu ấu trĩ mở đầu bằng ba chữ (nhiều câu, mỗi câu vẫn là ba chữ nhiều nghĩa, mỗi nghĩa đầy vết hằn ...) nắng đổ ngang linh hồn người đàn bà, để lại dấu thâm sao để cuộc đời ra đi không điều kiện sao để trái tim không còn máu chạy về sao để phía sau không còn đôi mắt mỏi sau để tâm mình không còn chỗ vời trông không biết nắng từ buổi chiều hay sớm mai về ngang, thinh lặng người đàn ông đưa bàn tay lay động nửa cơn mê rưng rức môi cười ... gã nhận ra người đàn bà nằm đó: một tử thi ! ... 4/21/05

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm