viện bảo tàng
Chỉ cần một cơn ho có chất lượng của em
Một sợi tóc thuộc hàng phế phẩm
Một giọt máu lạc loài vì ... muỗi cắn
Một miếng chanh em vất lại trên bàn
Là anh đã có ngay một viện bảo tàng
Để nhớ
Trong cơn ho, anh giữ một phần hơi em thở
Sợi tóc kia ngàn năm sau chẳng bạc bao giờ
Còn con muỗi cả gan hút máu em thì anh đã ép khô
Không cho giọt máu lang thang sang trái tim người khác
Anh còn viết lên vỏ chanh một hàng chữ vô cùng nắn nót
Để nhìn
Em có quyền đọc to rồi biến mất:
"Anh yêu em"