nhớ anh
Câu chuyện qua rồi mười mấy năm
Mà em vương vấn mối tơ tằm
Làm sao quên được người năm ấy?
Vẫn sáng trong tim tựa trăng rằm.
Chẳng phải tại em, chẳng tại anh
Tại duyên hai đứa nợ không thành
Em buồn em khóc cho duyên số
Và cứ ôm lòng nhớ mãi anh
Người con trai ấy một thuở nào
Bước hùng, vai rộng, dáng cao cao
Viết thư cho bé, anh thương quá
Ôi chuyện của lòng biết nói sao?
Dù ở nơi nào em nhớ anh
Chúc anh vui với mộng duyên lành
Có còn nhớ tới người con gái
Anh vẫn gọi hoài, "bé của anh"