trăng khuya
Mình như ngọn nến
chẳng bao giờ tàn
đêm đêm soi sáng
khắp xóm làng quê
đám trẻ vui chơi
gái trai ca hát
lúa vàng bát ngát
vụ mùa bội thu
Mình như hoa đăng
lơ lửng giữa trời
mời khách lãng du
buông chèo cuối thu
sương khuya gió nhẹ
thuyền trôi xuôi dòng
thi sĩ ngẩn ngơ
thả hồn theo thơ
Mình ở trên mây
ôm ấp ngọn cây
xoay quanh quả đất
ngày mất đêm còn
khi tròn khi khuyết
da diết, chung tình
như bóng với hình
ngàn năm vẫn vậy
Mình là vầng trăng
giăng trên đầu súng
luôn theo người lính
canh gác đảo xa
bão tố phong ba
vững chí bền lòng
giữ yên đất mẹ
say giấc đêm hè
Dương Thế Quang TNXP