mượn ánh trăng khuya
Anh thương lọn tóc em vương sợi nắng
Để thuyền tình chở nặng nỗi tương tư
Anh thương cả những đêm dài đằng đẵng
Bởi nhớ em nên sóng vỗ ngần ngừ
Anh yêu mãi dòng thơ xanh em viết
Vừa dịu dàng vừa tha thiết đắm say
Tim xao động làm sao mà tả xiết
Chỉ mong em thấu tỏ chút tình này
Em hờ hững chẳng mảy may hay biết
Cứ hồn nhiên tinh khiết tựa nắng mai
Anh ngơ ngẩn ôm trọn vầng trăng khuyết
Hương Thị thơm cô Tấm để quên hài
Anh mê mẩn dáng ai xinh xinh quá
Xao xuyến nhìn em vừa lạ vừa quen
Vung nét cọ vẽ em cho khuây khoả
Ánh trăng khuya mượn nhé để làm đèn.