một ngàn lần xin lỗi
Một ngàn lần xin lỗi mùa thu, bởi ta đi không một lời hẹn ước.
Mãi mê chìm sâu giữa những mê lộ cuộc đời.
Thềm nhà cũ năm nào, ta quên về nhặt lá vàng rơi, nghe lại lời ru hiền của mẹ.
Ngồi đếm từng vết chân chim trên trán cha hằn dấu thời gian xuôi ngược.
Cánh đồng tuổi thơ ngút ngàn nắng gió, ta để quên niềm mơ ước, khao khát một thời dưới lớp rêu cỏ thời gian.
Ta đi, theo tiếng gọi của gió ngàn,
Của trăng núi miên man,
Của sóng ngàn khơi xa thẳm.
Ta vẽ những giấc mơ có chiếc cầu vồng bảy sắc lung linh
Có bướm hoa rạng rỡ
Những thảm cỏ xanh của đại ngàn
Tiếng chim hót miên man dưới tán lá rừng hòa cùng tiếng suối dạt dào say sưa niềm mơ ước.
Ta đi và để rơi mùa xuân dưới những bước chân lầm lỡ, ngu khờ, cả tin bằng một niềm tin vô đối rằng thế gian không đối trá bao giờ!
Rồi nắng cũng tắt
Gió trở mặt biến thành bão tố
Vầng trăng ngủ quên
Chiếc cầu vồng vỡ tan theo bọt sóng ngàn khơi.
Ta trở về khi bóng hoàng hôn mỏi mệt thả những vệt nắng cuối ngày.
Thềm nhà xưa không còn tiếng chim rộn rã.
Bóng mẹ mờ khuất phía chân trời xa thẳm
Di ảnh cha với nụ cười hiền, đầy bao dung cho đứa con khờ dại.
Một ngàn lần xin lỗi mùa thu, bởi ta đi không một lời hẹn ước.
Buổi trở về tóc ta bạc trắng dấu thời gian
Mùa thu vẫn hiền hòa bao dung đón đợi
Áo vàng phai, mùa thu vẫn thả hương thơm dịu dàng cho trái tim ta tịnh yên giữa cõi đời náo nhiệt.
Vẫn còn một chút nắng cuối ngày lẻ loi, ấm áp.
Thềm nhà xưa đóa cúc vàng vừa nở
Một ngàn lần, ta xin lỗi mùa thu!