chốn cũ bây giờ
Ta về thăm qua chốn cũ
Bước nhẹ giữa tiếng chuông chiều
Hương thiền thơm mùi hoa sứ
Cảnh vật sao mà buồn hiu?
Áo vàng xưa tìm chẳng thấy
Cửa khép, hững hờ hoàng hôn
Bên trời mây màu lam tím
Lời kinh như tiếng thở buồn!
Đã mấy mùa trăng rồi nhỉ?
Thời gian mải miết luân hồi
Kỷ niệm rêu mờ phủ kín
Theo người đi mãi xa xôi.
Ta về, chân buồn ngơ ngác
Đứng lặng nhìn cánh chiều rơi
Ngân nga vẫn hồi chuông tịnh
Quanh ta nỗi nhớ bồi hồi.