chốn cũ em về
Trời sẫm tối vô hồn xuân vừa cạn
Nét phôi pha đã hiện hưũ lưu đày
Giữa rừng già ta cứ đứng mãi đây
Lòng xám hối hao gầy thêm giấc ngủ
Ta có lỗi hay tình chưa chín đủ
Gió lặng rồi mây phủ kín thời gian
Bước chân đi mà tím lịm trên ngàn
Ruột đau xé cho mối tình đã mất
Vì cách biệt ta nói lời chân thật
Một giận hờn ngàn chật chội lòng nư
Một lời chê cho cả khối hao hư
Nên đổ bể một mối tình trong suốt
Ta bề bộn những cơn đau não nuột
Em lại về với gã trọc phú ông
Tiếc cho đêm tiếc phút đã mặn nồng
Duyên dành phận cõi hồn ta bốc cháy
Trăng rọi đoá hồng nhan lòng bạc chảy
Gió rung cành đêm gãy cánh thùy dương
Bài này đã được xem 462 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|