nổi nênh cuộc người
Uống đêm
Cho cạn nguyệt rằm
Khắc thơ lên gió
Âm thầm
Thơ đau
Nợ nần
Trả hết cho nhau
Vẫn còn
Dư được nửa câu ân tình.
Xót lòng
Chiếc bóng chông chênh
Liêu xiêu như lá
Nổi nênh
Cuộc người.
Trăm năm
Mòn tiếng khóc cười
Lở bồi chi
Cũng phận người đa đoan
Thì thôi
Cứ gánh gian nan
Ta về
Nối chỉ
Ngồi đan
Chuyện tình.
Bật cười
Hai chữ tử sinh!