du mộng !
Đầu ta gối lên lưng trần ngọn gió
Tóc phơ bay trăn trở một góc trời
Làn hương dịu muốn hôn lên hoa cỏ
Ta nhớ em trăm nỗi đến rã rời
Ngổn ngang dạ ngổn ngang lòng hổ thẹn
Nuối tiếc rồi trăng cũng khuyết mình đêm
Nghe bình lặng mà hồn không bình lặng
Để em buồn trống vắng giữa cô đơn
Ta không biết hay vô tình chưa hiểu
Lá mùa thu đêm lặng lẽ đổi vàng
Chân lãnh tử mãi lang thang cứ bước
Khoác lên mình mảnh áo trắng như trăng
Cô đơn chiếc mùa thu vàng lá rụng
Giấc muộn mằn em tủi phận chiều rơi
Bài này đã được xem 371 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|