bóng nàng áo trắng
Áo em gió lộng chiều nay
Phố dài xoải bóng rứt ray mắt buồn
Hàng me cuối dãy thở suông
Rùng mình bỗng nhớ áo tuồng màu da
Trắng như tuổi nắng lụa ngà
Nắng trong ngà ngọc xuyên qua lớp hàng
Gió tung đuôi tóc quất ngang
Tung bay cùng áo hào quang răng cười
Thời gian dừng lại sáng ngời
Em còn đứng đó suốt đời trong anh.