tạm biệt khôi nguyên
Thôi anh đi nhé bé Khôi Nguyên
Nha Trang sóng sánh mắt nhung huyền
Mùa xuân đã đến tươi màu nắng
Sao biển lại buồn sóng ngả nghiêng?
Đời anh như cánh nhạn mùa đông
Mây trắng trời xa nhuốm bụi hồng
Bé là san hô thềm bể biếc
Màu trăng mười bảy trong mắt trong.
Anh về phương ấy xa thật xa
Giọt nắng nhìn theo bỗng nhạt nhòa
Nắng rơi một nửa hồn anh đó
Nửa hồn trên cỏ, nửa trong hoa…
Biển chiều chiều nắng trắng Nha Trang
Lang thang bàng bạc bóng chim ngàn
Dù mai năm tháng mình xa cách
Anh sẽ nhớ hoài cô bé ngoan.
Anh sẽ lặng thầm trong nhớ mong
Tiếng đàn buông buông những nụ hồng
Bài thơ muốn viết rồi không viết
Nhìn đâu cũng thấy biển mênh mông?
Biển trắng hay là áo trắng em?
Áo em hay sương trắng bên thềm?
Bên thềm chỉ thấy màu mây trắng
Mây trắng hay là biển mông mênh?
Anh sẽ gọi tìm trong bóng mây
Thấy bóng bé xinh dáng nhỏ gầy
Nha Trang nhớ mãi ngày ly biệt
Nửa dường biển động, nửa áo bay…
Thôi anh đi nhé bé Khôi Nguyên
Bọt sóng nào tan chút nỗi niềm?
Biển kia im lìm rồi tắt nắng
Buồn anh gởi lại với sao đêm…
Nha Trang 1997
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm – NXB Thanh Niên 2002)