Poem logo
Poem logo

ăn mòn dĩ vãng

Tác giả: Thiên Ân
ĂN MÒN DĨ VÃNG
Đi thì cũng dở , ở không xong
Chim sáo ngày xưa đã sổ lồng
Ta đứng ngẩn ngơ như pho tượng
Mười hai bến nước chuyện đục trong

Đoạn đành gỡ rối tơ lòng thòng
Dã Tràng xe cát lại hoài công
Buông bỏ tự nhiên rơm rớm lệ
Đau đáu con cua lẫn con còng

Giếng có sâu đâu thả dây dài ?
Ai ngờ giếng cạn mòn mỏi vai ?
Đêm trắng đêm chép dòng dư lệ
Khóc với vầng trăng luống u hoài

Trái tim mách bảo anh yêu em
Khơi đống tro tàn đã ngủ yên
Dĩ vãng ăn mòn câu hẹn ước
Nhổ gốc cây si đắng môi mềm

Ai không ngậm ngùi chuyện hợp tan ?
Ta biết em lá ngọc cành vàng
Chăn êm nệm ấm , đôi hài gấm
Thẫn thờ xin trả lại thời gian

Bây giờ chiếc bóng vội ngả nghiêng ?
Tình yêu cháy đỏ góc chung riêng
Dùng dằng đối mặt ôm cay đắng
Giông tố cuồng quay ngập trăm miền
Ngày 16/10/2022
Ân Thiên ( Bình Dương )

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm