thuả thiếu thời.
Thuả Thiếu Thời.
Tớ xưa đâu được bằng người
Nghèo cả mọi thứ vùng trời thênh thang
Nhỏ không tiếng hát ca vang
Áo quần bình dị kém hàng chợ thôi.
Khung trời thay đổi liên hồi
Lúc ở thành phố lúc đồi non cao
Chưa quen đã chạy lao xao
Sài gòn đà lạt, tốn hao bụi trần
Tuy xưa bé nhỏ cù lần
Lạc Sơn xóm núi, chân trần luốc lem
Cha Mẹ vỡ đất ngó xem
Hạ cây đốn củi, cũng quen tay dần...
Từ rồi cũng có tinh thần
Làm đi làm lại thêm phần hiểu sâu
Chưa thuộc rừng núi bao lâu
Lại được xuống Phố ngắm mầu đỏ xanh
Phố đông xe pháo tập tành
Làm không định hướng, hóa thành không đâu!
Chiến tranh luôn làm nhức đầu
Đe loi khủng bố chìm sâu học hành.
Nhưng rồi cũng lớn thật nhanh.
Học xong là tú, tập tành làm ăn
Không vốn mà bước vào lằn
Những việc xây dựng lắm phần ngả nghiêng
Chưa thạo lại về núi thiêng
Lạc sơn chân núi, Hồ tiên chập chùng
Súng đạn nổ rát đì đùng.
Bạn Mỹ bỏ đểu, nên cùng cheo leo
Thay đổi thoáng chốc hóa nghèo
Tới đoạn khủng khiếp, lộn lèo miền nam
Cùng chung số phận khổ kham
Cùng chung phận số tay làm miệng ăn...
Hoàn cành túng thiếu lăn tăn
Hai đứa hợp lực, khó khăn khởi đầu... CH2