đâu rồi quê hương
Tác giả:
Ngô Nguyễn
Đâu rồi. Đồng lúa lũy tre. Đường về cát bụi. Xun xoe nhà tầng. . Đâu rồi. Thời khắc lâng lâng. Chiều chiều đi dạo. Giữa đồng xả hơi. Vẫn mảnh đất. Vẫn mảng trời. Bàn chân run rẩy. Rụng rơi sứ người. . Đâu rồi. Mái ngói đỏ...
|
chợ người
Tác giả:
Ngô Nguyễn
Mới mười sáu mười bảy thôi. Chân em đan ngược đan xuôi rối bời. Nụ cười giữ lại trên môi. Em đi tìm kiếm con người miếng ăn. . Tuổi em đáng được học hành. Sách vở đành gác để dành tương lai. Em như thân liễu mảnh mai. Cuộc...
|
sông và nước
Tác giả:
Ngô Nguyễn
Sông ơi! Nước sắp xa rồi. Thề xưa nước lấy biển khơi làm nhà. . Một thời sông nước mặn mà. Nước vui nhảy múa hát ca rạt rào. Sông yêu mơn trớn thì thào. Nước yêu nồng thắm dâng cao sát bờ. . Giận hờn sông lặng thẫn...
|
gập ghềnh
Tác giả:
Ngô Nguyễn
Gập ghềnh cây. Gập ghềnh người. Gập ghềnh đường phố. Dòng đời ngổn ngang. . Gập ghềnh tiền. Gập ghềnh vàng. Gập ghềnh hàng hoá. Ngỡ ngàng bán mua. . Gập ghềnh nắng. Gập ghềnh mưa. Gập ghềnh bão lụt. Chiêm mùa bấp bênh. ...
|
lá vàng
Tác giả:
Ngô Nguyễn
Chiếc lá vàng lay lay. Run rẩy theo làn gió. Lá vàng còn lơ ngơ. Bay về đâu bây giờ... . Chiếc lá dần vàng úa. Sắp đến ngày xa cây. Mơ màng chi nữa đây. Giờ chia tay phải đến. . Lá vẫn còn quyến luyến. Đem nốt...
|