chợ người
Mới mười sáu mười bảy thôi
Chân em đan ngược đan xuôi rối bời
Nụ cười giữ lại trên môi
Em đi tìm kiếm con người miếng ăn
Tuổi em đáng được học hành
Sách vở đành gác để dành tương lai
Em như thân liễu mảnh mai
Cuộc đời gió xoáy sát mài xác xơ
Thân gầy giữa chợ chơ vơ
Nhìn người vẫy gọi lao xô, vập vồ
Dáng từng trải vẻ ngây thơ
Thấy em chạy bổ tôi ngơ ngẩn lòng
Phải chăng nợ gánh chất chồng
Đồng tiền em kiếm trông mong cả nhà
Mẹ cha nào! Có xót xa
Xé tan tuổi trẻ em ra chợ người
Chợ người chỉ nhỏ bé thôi
Đã từng nuốt chửng bao đời mộng mơ...
Ngô Nguyễn